Kết quả 1 đến 10 của 12
Chủ đề: Nhớ thở học trò ...
-
13-06-2009, 22:15 #1
Nhớ thở học trò ...
Tâm sự cùng ve!
---Viết cho ngày nắng hạ, khi miền kỉ niệm ùa về, làm dao động trái tim me.-----
Khi cánh phượng nồng nàn đang rơi xuống
Tôi biết mình bồi hồi cả con tim
Buồn làm chi khi thời gian chẳng đợi
Chỉ hững hờ thương tiếc phút chia tay!
Sợi tơ lòng đan thành màu mắt biếc
Tôi biết mình cũng khắc khoải như ai
Phút này đây, tiếng ve sao chẳng gọi
Chẳng vui mừng khi biết rằng Thu sang?!!!
Có hay không ve buồn trong nhung nhớ,
Để cùng tôi nhặt kỉ niệm hè qua
Rồi ngậm ngùi ép vào từng trang vở
Cũng như ve ca bản nhạc cuối cùng!
Nhưng ve ơi! Hạ nay là hạ cuối!
Hạ cuối cùng trong chín năm trôi qua
Tôi đã xa ngôi trường Quang Trung cũ
Và bồi hồi trước cổng trường cấp Ba!
Xung quanh tôi màu nắng vẫn vàng hoe
Nhưng khóe mắt có rưng rưng giọt nước
Chắc là mưa, mưa của sợi tơ lòng!
Năm tháng qua, sẽ xóa nhòa kí ức
Của tuổi thơ, của mùa hạ năm nay
Nhưng ve ơi, hãy cùng tôi giữ nhé:
Ngôi trường xưa, màu nắng hạ hanh vàng!-------------------------------------------------------------------------------- Xem bài viết cùng chuyên mục:
- Dân Điện Nặng webdien tự sáng tác thơ :D
- Bàn Luận về " Hán Việt"
- Thơ nghành điên
- Thơ về Vợ - Chồng
- Chánh danh và bất chánh danh.
- Trái tim buồn
- Thơ đối ứng ( for all)
- Thơ Sưu Tầm - Thơ Tùm Lum:
- Thơ tào lao: CHO CÁC BẠN SINH VIÊN webdien
- Chỉ có trai khoa điện mới dám làm như thế này!
- Đua nhau viết câu đối tết đi, các anh chị ơi.
- Thơ cười 18+ ( khuyến khích member wd tự làm, tránh copy)
- thơ vui : tuyển bà xã
- Lãng mạn tuổi năm mươi
- Gửi tặng Cô Nhóc :-*
Sửa lần cuối bởi meocondethuong; 13-06-2009 lúc 22:20.
NHÓC XINH TƯƠI
"Kỉ niệm là một phần của quá khứ và quá khứ là một phần của cuộc sống." ^_<
-
The Following 3 Users Say Thank You to meocondethuong For This Useful Post:
-
-
25-06-2009, 21:28 #2
Người Thầy năm xưa
---------- "Thời gian trôi nhanh theo dòng chảy đục ngầu của cuộc sống. Có lẽ tâm hồn tôi cũng đang bị cuốn theo khi nhịp bước của năm học đã bắt đầu. Cái cảm giác lưu luyến kỉ niệm, thương nhớ trường xưa, dường như đang ùa về...Tất cả, đã khiến những nỗi niềm trong tôi chợt ló dậy, sau bao nhiêu cảm xúc dạt dào về NGUỜI THẦY lớp Chín..."------------
Dấu ấn khó phai ấy trôi dần theo thời gian, để rồi, từng lời giảng của Thầy năm xưa đã đi vào trong tâm trí tôi, để giờ đây, khi viết những dòng chữ này, tôi bõng nghẹn ngào mà luyến tiếc: "Ước gì cho thời gian trở lại, cho những giây phút ngồi lại trên hàng ghế cấp Hai trôi qua thật lâu, cho tôi được nghe lại từng lời giảng của Thầy, để bây giờ, tôi không còn lật những trang vở cũ mà lòng thấm đượm nỗi nhớ nhung..." Triết lý của một quyển sách nhân cách đã mách bảo tôi rằng: "Trong cuộc sống, bạn hãy từ bỏ quá khứ, hướng đến thực tại và hoạch định cho tương lai." Nhưng, trong hoàn cảnh này, tôi vẫn luôn mong muốn cái quá khứ vốn dạn dày trong tâm trí ngày xưa của mình đọng mãi với thời gian, bởi sự quan tâm, chăm lo đến học sinh của Thầy chính là động lực để tôi vững tin hơn trong bước đường cập bến của chính mình...
Tôi đã xa trường Quang Trung hơn 4 năm gắn bó, xa thầy cô, xa bạn bè, xa cái lớp học 9/2 "náo nhiệt" hôm nào, xa tụi bạn thân thương hay giận hờn vu vơ, xa con đường đi học ngày ấy, xa những hôm chào cờ dưới sân trường ấm áp tình bạn trong những buổi sáng tinh sương...Xa, xa và xa tất cả! Đấy là kỉ niệm, đấy là dĩ vãng, đấy là quá khứ, đấy cũng là những nguyên nhân phủ kín tâm hồn tôi, để ngay lúc này đây, tôi có thể kể cho các bạn nghe về người thầy mà tôi đề cập đến trong những dòng chữ đầu tiên. Đó là người mà tôi hằng tri ân: Thầy Hoàng Văn Tuấn.
Nếu không chú ý đến bảng thông báo phân số xe của lớp khi đi tham quan khu du lịch biển Long Hải năm ngoái thì chắc đến giờ tôi cũng không biết rõ họ tên của Thầy. Thầy lặng lẽ thế đấy, nhưng trái tim Thầy luôn rộng mở: quan tâm đến từng đàn học sinh cứ lần lượt ra đi, tiếp tục một ngôi trường sư phạm mới...Hơn nửa cuộc đời Thầy đã gắn bó với ngành nhà giáo. Thầy dạy Toán, nhưng không vì thế mà những lời giảng của Thầy trở nên khô khan, bởi lẽ: Thầy luôn dành cho chúng tôi những phút giây về bài học kinh nghiệm trong cuộc sống, về sự phấn đấu vươn lên trong học tập, gần nhất là trong kì thi tuyển sinh lớp 10 sắp đến...
Tôi còn nhớ rõ ngày ấy, ngày mà Thầy cùng cả lớp tôi đi thăm những trẻ em khuyết tật và mồ côi tại chùa Kì Quan 2. Khi nói về hoàn cảnh và cuộc đời bất hạnh của những người có số phận không may này, Thầy đã bày tỏ cảm xúc của mình bằng những lời nói xuất phát từ trái tim: “Hoàn cảnh của họ khắc nghiệt nhưng vẫn cố gắng vươn lên trong cuộc sống, các con có điều kiện ăn học, hạnh phúc hơn họ thì phải lo học để mai này có thể giúp ích cho đời…” Dường như những lời nói chân thành ấy đã in sâu vào từng con tim trong mỗi học sinh chúng tôi khi lớp tôi đến thăm từng đứa trẻ mồ côi, khuyết tật và trao bánh kẹo…Có phải tấm lòng đã kết nối trái tim giữa những người cùng dòng dõi Con Rồng cháu Tiên, hay chính là một phép màu kì diệu từ lời nói của Thầy- vẫn còn vang vọng mãi trong tâm trí chúng tôi- để từ hôm nay, tôi có thể tích lũy được giá trị của cuộc sống qua từng lời dạy của Thầy? “ Cảm ơn Thầy” - Ba chữ khá giản dị nhưng có thể hình dung khi chân lý sống hiện rõ từng ngày trên hành trình nhân văn mà tuổi trẻ như tôi phải đi tìm.
Quyết tâm vươn lên trong cuộc sống của những con người vượt lên từ số phận đã giúp tôi vững tin hơn khi chuẩn bị bước vào giai đoạn quyết định của HKII: TUYỂN SINH LỚP 10.
Thầy- Cô chủ nhiệm- cùng tất cả mọi người, đã giúp tôi có kiến thức và sức mạnh khi bước vào giai đoạn quyết định này. Trong những ngày gần kề của kì thi, Thầy đã bảo cả lớp tôi cố gắng học, có gì thắc mắc về môn Toán thì có thể gọi điện thoại hỏi bài hay đến trực tiếp nhà Thầy. Tấm lòng cao cả của Thầy đã khiến chúng tôi xúc động và hằng tri ân. Thật sự, có thể kết luận rằng: Thầy là người luôn ân cần, chu đáo và chăm lo đến học sinh, luôn là tấm gương đạo đức cho chúng tôi noi theo… “Tụi con cứ làm bài, có phần nào không hiểu thì nói Thầy chỉ cho.” –Câu nói xuất phát từ trái tim ấy của Thầy như vang vọng mãi trong tôi, trong từng đàn học sinh chuẩn bị chắp cánh bay xa, bay đến những miền đất mới…mang theo chút gì đó của vấn vương, bồi hồi và lưu luyến.Hành trình cập bến của tôi chừ xa lắm, nhưng nhờ có những lời dạy của Thầy về cách học ,về đạo đức, về cuộc sống và còn nhiều điều nữa,…tất cả, đã đọng lại trong tâm trí của tôi mãi mãi về kí ức tuổi mười lăm cùng người Thầy năm xưa…Đã hơn một năm trôi qua kể từ ngày mà tôi được Thầy dìu dắt, tôi đã phần nào trưởng thành hơn khi đối mặt với kì thi quan trọng, không còn bỡ ngỡ, rụt rè và lo sợ…Những dòng chữ tôi viết thật ngắn và thật nhỏ bé không thể nào bày tỏ hết những tri ân tôi dành cho Thầy, cũng không thể miêu tả hết được tấm lòng chăm lo đến học sinh, quan tâm và ân cần của Thầy dành cho học sinh.
Quả thật, tâm hồn của Thầy là cả một khoảng trời rộng, chất chứa vô vàn những bài học đạo đức cùng những kinh nghiệm quý báu, tô điểm thành công cho hành trình nhân văn mà chúng tôi cần phải chinh phục.
Lời nói lấy từ trong kí ức của tôi thật quá đơn sơ nhưng thắm đượm lòng tri ân của tôi, của những anh chị đã may mắn được học Thầy, có lẽ phần nào đã điểm được lại những kí ức của tuổi mười lăm khi sắp phải rời xa ngôi trường Quang Trung thân thương, ở đó, chúng tôi học được cách làm người, cách thành đạt thông qua từng lời giảng của Thầy Cô, để khi tạm biệt từng hàng ghế cấp Hai, tôi vương vấn không nguôi miền kỉ niệm cùng với lời giảng của người Thầy năm xưa ….
------Con tàu thời gian vẫn vun vút lao đi, để lại đằng sau biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn, lưu luyến cùng với khoảng trời rộng chất chứa bao yêu thương, bao hạnh phúc khi được bàn tay dìu dắt, ân cần của thầy cô dẫn đường đi đến khát vọng vươn lên của cuộc sống…Tôi tự hứa với mình phải luôn ghi nhớ những kỉ niệm ấy và luôn tri ân tấm lòng của các thầy cô đã dạy mình, bởi lẽ: “KHÔNG THẦY ĐỐ MÀY LÀM NÊN”----------
bài hát : NGƯỜI THẦY
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=9mMu9gm-b7Sửa lần cuối bởi meocondethuong; 25-06-2009 lúc 21:30.
NHÓC XINH TƯƠI
"Kỉ niệm là một phần của quá khứ và quá khứ là một phần của cuộc sống." ^_<
-
The Following 2 Users Say Thank You to meocondethuong For This Useful Post:
-
25-06-2009, 21:49 #3
Nhớ
Tôi bỗng thấy nhớ da diết cái tháng ngày còn ngồi học trên hàng ghế cấp một...Vẫn hàng ghế ấy, vẫn sân trường ấy, vẫn cây bàng ấy, mà sao đã hơn 5 năm trôi qua, tôi không thể nào quên được...Nhớ về ngôi trường tiểu học Cách Mạng Tháng Tám, tôi bỗng nhớ về:
Phút chia tay ngôi trường cũ cấp Một
Lòng bồi hồi cảm thấy thật xốn xang
Hoang mang quá một thuở về kỉ niệm
Vốn dạn dày trong tâm trí ngày xưa...
Sau cánh cổng giọt mực nao vẫn đọng
Vẫn đong đầy bao kỉ niệm dấu yêu
Thầy Cô ơi, sân trường hôm đó ấy,
Có khi nào nức nở khóc không nguôi?
Tuổi thơ qua một thoáng làm trăn trở
Buồn hay không khi rời bỏ ngày xưa?
Xóa phai nhòa dòng chữ hồi cấp Một
Ngồi tựa mình bên nỗi nhớ ngày thơ.
Tạm biệt nhé khi thời gian chẳng đợi
Chẳng ưu sầu khi cõi lòng vấn vương
Trách làm chi trong giây phút hững hờ
Âm thanh vắng xót xa trong trầm lặng...!!!
Khóe mắt ai đang nặng trĩu lệ buồn,
Để rồi lòng lại cứ mãi nhớ thương
Nhớ tuổi thơ êm đềm trên cánh phượng
Cùng rong chơi, thong thả tiếng vui đùa...
Thời gian khép mà cõi lòng cứ mở
Mở trong tôi từng khúc nhạc trưa hè
Trái tim me dao dộng không ngừng nghỉ
Của một thời son sắt nét đơn côi!
------------------------------7/2008-----------------------NHÓC XINH TƯƠI
"Kỉ niệm là một phần của quá khứ và quá khứ là một phần của cuộc sống." ^_<
-
Những thành viên đã cảm ơn meocondethuong vì bài viết hữu ích:
-
29-07-2009, 17:26 #4
Tuổi mười sáu...
Mười sáu tuổi. Một ngày bạn nhận ra tim mình rộn ràng trước một ánh mắt.
Một buổi sáng thức dậy, bạn thấy tim mình rạo rực. Bạn thấy mình khỏe hơn hôm qua. Nhìn vào gương, mắt bạn long lanh hơn hôm qua. Bạn nghe thấy từ trong bếp tiếng mẹ đang chuẩn bị bữa sáng, từ ngoài vườn tiếng ba đang tưới cây. Xung quanh là bầu không khí đầy yêu thương, điều đó làm cho bạn bỗng thấy đôi vai mình đang gánh vác biết bao trách nhiệm. Bạn muốn làm thật nhiều điều cho ba mẹ, cho thằng em cún con, cho trường học của mình và cho cả những người chưa hề quen nữa …
Bạn bỗng thấy mình “người lớn” hôm qua. Bạn mơ màng, biết gọi tên những điều lạ lùng này là gì nhỉ? Thật kỳ diệu!
Mười sáu tuổi, bạn học lớp mười một. Mà chương trình văn lớp mười một thì những Xuân Diệu, Huy Cận … là thu hút bạn nhất phải không nào? Rồi, bạn sắm một cuốn sổ thật xinh chỉ để chép toàn thơ và danh ngôn! Những câu đại loại như “Con người sinh ra không phải để tan biến như hạt cát. Họ sinh ra để in dấu trên mặt đất và lưu lại trong tim người khác” làm bạn thích mê đi, đúng chưa?
Mười sáu tuổi. Một ngày bạn nhận ra tim mình rộn ràng trước một ánh mắt. Và khi biết rằng ánh mắt ấy là dành cho bạn đó, chỉ riêng bạn mà thôi thì bạn lại vội quay đi. Ngớ ngẩn quá! Một chút vui vui! Có thể cái một chút nho nhỏ đó còn len lén nhảy vô cả giấc mơ đêm hôm ấy của bạn nữa. Nhưng, tất cả chỉ có thế thôi. Bởi vì, tuổi mười sáu của bạn tham lam lắm. Bạn đựng trong ngăn cặp be bé của mình cả một lô lốc ước mơ và khát vọng. Ngày ngày bạn đem chúng đến trường, chăm chút cho chúng lớn dần lên. Bạn muốn vươn tới một chân trời xa hơn ba mẹ mình ngày xưa. Chẳng ai có thể ngăn bạn làm điều đó được …
Và...sau khi đang miên man với tất cả các sự trên bạn bỗng giật mình. Mình có phải là người quá ư lãng mạn và … lãng xẹt? Bạn tự nói với mình: Ui trời! Đầu mình hỏng rùi. Nếu tụi bạn biết hôm nay mình đã nghĩ ngợi những gì chắc bọn nó sẽ cười mình chết mất! Không đâu. Tất cả những ai đang lớn lên như bạn đều cũng có lúc như thế đó, không ngoại trừ cả các tên “bác học đầu to” mà bạn vẫn nghĩ rằng chắc thế giới tinh thần của bọn nó phải nghèo nàn, cằn cỗi ghê lắm. Thiệt á, tất cả cái đám đã thổi mười sáu cây nến sinh nhật đều có lúc mơ mộng đến không ngờ như thế đấy. Bạn có tin không?
--"Tuổi mười sáu bé bỗng thành thiếu nữ
Một sớm mai thấy cuộc đời đẹp tươi
Thấy lớn hơn nụ cười bẽn lẽn
Thấy dài hơn lọn tóc đuôi gà
Tuồi mười sáu bé đã lớn rồi đó
Đã biết yêu biết nhớ biết giận hờn
Yêu ai đó thích nụ cười của bé
Cứ chọc người ta mà vẫn......yêu nhiều
Tuổi mười sáu chỉ một lần thôi bé
Hãy cứ yêu và cứ mãi vô tư..."--
------------------------------------
"Trong đời người, ai mà không từng trải qua tuổi mười sáu- lứa tuổi mộng mơ và có thể xem là rất đẹp, rất hồn nhiên, vô tư và trong sáng..." ^_^
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sưu tầm từ www.matnauhoctro.com - vn.news.yahoo.com/muc/20090724
NHÓC XINH TƯƠI
"Kỉ niệm là một phần của quá khứ và quá khứ là một phần của cuộc sống." ^_<
-
Những thành viên đã cảm ơn meocondethuong vì bài viết hữu ích:
-
30-07-2009, 22:46 #5
hihi tuổi 16 đúng là đẹp ko thể tả hết được ... thật nhiều kỉ niệm đẹp với tuổi 16 ... những kỉ niệm với bạn bè, với gia đình và với ... ;))
hix đã qua rồi cái tuổi 16, tuổi 17 bây h của Voi là cái tuổi bẻ gãy sừng trâu ... hix nhưng chưa bẻ đc cái nào hết :))
... những kỉ niệm đẹp của tuổi 16 sẽ còn mãi ... :x Ituổi 16 :-*
Ham hố là sức bậc của tuổi trẻ ^^!
CHUNG TAY GÓP SỨC CÙNG MỌI NGƯỜI XÂY DỰNG WEBDIEN.COM HÙNG MẠNH VÀ ĐIÊN NẶNG
Welcome to my world - crazyelephant0829 's world
p/s: có máu mặt trong giới điên nặng keke
-
Những thành viên đã cảm ơn crazyelephant0829 vì bài viết hữu ích:
-
31-07-2009, 10:20 #6
Có mỗi mèo con là 16t ở đây thôi. Crazy ... cũng ham hố nữa!
Sẽ có mãi cô bé mười sáu tuổi
Bài hát tình iu em hát ngày xưa
Những ước mơ chờ mong tuổi trẻ
Phố xá xanh trong chiều đầy gió
Phông màn nhung quá khứ của đời em.
Dzề đâu rồi điệu hát thân quen
Những tà áo muôn màu rực rỡ
Dòng sông chay suốt bài ca một thuở
Những khu rừng, thành phố, xóm làng xa ...
Dzề đâu rồi cô bé ngày xưa?
Mười sáu tuổi đâu rồi năm tháng cũ
Dòng nhật ký còn nguyên trong cuốn sổ
Dzề những làng những thành phố tình iu
Chiều mùa xuân nước xiết chân cầu
Nhà hát lên đèn trong tiếng nhạc
Ai hát nói dzề bao điều khao khát
vẫn tình iu muôn thuở tự ngày xưa.
Phông màn xanh thời gian của bây giờ
Người đứng hát trẻ trung như người hát
Gió thao thức những chân trời phiêu bạt
Thổi điên cuồng trên tà áo thơ ngây.
A! mùa xuân như cầm được trên tay
Và tuổi trẻ vẫn muôn đời nối tiếp
Sẽ có mãi cô bé mười sáu tuổi
Dẫu tóc em năm tháng đổi thay màu.
Xuân Quỳnh[I]I]
Này cô con gái nhà ai?
Cớ sao dám hái hoa nhài nhà tôi
Hái rồi thì hãy ...lấy thôi!
Còn chua hái được để tôi...hái dùm
(unknown)
http://vn.myblog.yahoo.com/jerrybk108-jerrybk108
-
The Following 3 Users Say Thank You to wall_e For This Useful Post:
-
31-07-2009, 10:22 #7
16 có j mà đẹp, đẹp nhất là tuổi 18-23, tuổi này đẹp hơn tuổi 16 nhiều.
@ # $ % & ** & % $ # @
Ôi thôi, thế nà song
-
31-07-2009, 12:20 #8Ham hố là sức bậc của tuổi trẻ ^^!
CHUNG TAY GÓP SỨC CÙNG MỌI NGƯỜI XÂY DỰNG WEBDIEN.COM HÙNG MẠNH VÀ ĐIÊN NẶNG
Welcome to my world - crazyelephant0829 's world
p/s: có máu mặt trong giới điên nặng keke
-
Những thành viên đã cảm ơn crazyelephant0829 vì bài viết hữu ích:
-
01-08-2009, 18:31 #9
Mới qua hơn chục năm hả Crazy...? Giờ còn mộng tưởng! Thôi ráng cưới chồng sau đó có con, và sau này hỏi con của Crazy thử tuổi 16 như thế nào đi? hehe! Đây là cách tốt nhất và kquả chính xác nhất. Không thì rủ mèo con đi ăn kem hay chè gì ấy rồi hỏi mèo con sẽ nói cho mà nghe? Chắc dzừa nghe dzừa tiếc huồi huội tuổi 16 mất. W thì không có ấn tượng gì tuổi này nên không nhớ ( Hồi đó còn ngây thơ chứ không như tụi nhỏ bây giờ). Heheeeeeeeeeee!
[I]I]
Này cô con gái nhà ai?
Cớ sao dám hái hoa nhài nhà tôi
Hái rồi thì hãy ...lấy thôi!
Còn chua hái được để tôi...hái dùm
(unknown)
http://vn.myblog.yahoo.com/jerrybk108-jerrybk108
-
01-08-2009, 23:18 #10Ham hố là sức bậc của tuổi trẻ ^^!
CHUNG TAY GÓP SỨC CÙNG MỌI NGƯỜI XÂY DỰNG WEBDIEN.COM HÙNG MẠNH VÀ ĐIÊN NẶNG
Welcome to my world - crazyelephant0829 's world
p/s: có máu mặt trong giới điên nặng keke